Chẳng hạn như, Quyên là cô gái duy nhất theo học khoa ô tô của trường Đại học công nghiệp. Việc nằm rạp xuống đất chui thẳng vào gầm xe ô tô, tháo tung từng con ốc để bắt bệnh và buộc một chiếc xe hỏng phải chạy ngon lành, là một điều quá sức bình thường với bạn ấy.
Ra trường, trong lúc bạn bè vất vả tìm việc thì bạn ấy đỗ ngay vào một tập đoàn nổi tiếng của Nhật với mức lương kĩ sư mà mọi sinh viên đều mơ ước. Và trong lúc cả thế giới mạng xúm vào mắng bạn ấy thiếu kiến thức, thì bạn ấy lại đang tung tăng ở đất nước mặt trời mọc để thực hiện các dự án khó nhai của công ty giao phó. Vẫn với nụ cười “banh hết cả hàm”, vẫn cái tính ngây ngô thật thà không giấu dốt, bạn ấy tận hưởng chuyến công tác ở Nhật và hoàn thành trọng trách của mình một cách nhẹ bẫng, thong thả, như cách bạn ấy ung dung đạp xe qua những khu rừng mùa thu lá bay, hay tít mắt selfie cùng con mèo Maneki Neko trên đường phố Kamakura. Tuyệt nhiên, bạn ấy không bận tâm gì đến những thị phi, đàm tiếu và hàng ngàn tấn đá mà mọi người đang ném xối xả vào bạn ấy.

(Ảnh NVCC)
Khi được hỏi có khi nào Quyên quá chú trọng vào lĩnh vực mà bạn ấy quan tâm, nên bạn không còn để ý gì đến những kiến thức thường nhật trong đời sống hay không, người bạn cùng lớp với Quyên trả lời rằng: “Không phủ nhận là bạn ấy quá hồn nhiên, ngây ngô trong những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng những câu đó cũng có rất nhiều người không biết mà, vì thế cũng không thể đánh giá con người ta giỏi hay dở, qua những điều đó được”.
Vậy thì tại sao chúng ta phải nhọc công buông ra những lời cay nghiệt, trong khi cô gái ấy vẫn cứ cười banh hết cả răng cả lợi để đón mùa thu Nhật Bản. Trời rất đẹp, gió rất trong, và bạn ấy rất ngờ nghệch nhắn tin về: “Thế ạ? Vui không? Mẹ em cũng vừa nhắn. Trời ơi em là người chơi dở nhất…”.
Đáng yêu gì đâu luôn!
Nguồn: Webtretho.com